Chúng ta đi bên nhau, cùng cười, cùng im lặng, cùng chia sẻ những điều rất nhỏ – như thể mọi thứ vẫn luôn như vậy. Không ai hỏi, cũng chẳng ai nói rõ. Nhưng mọi ánh mắt, mọi khoảnh khắc, mọi lần chạm vai đều khiến tim ta rung lên một cách rất lạ.
Có thể khi ấy, ta còn quá trẻ để hiểu rõ cảm xúc của mình. Còn quá dè dặt để giữ nhau, nhưng cũng đủ thân để chẳng thể buông.
Những tờ giấy học trò, những đoạn tin nhắn chưa gửi, những buổi chiều cùng nhau ngồi dưới nắng nhạt…
Tất cả đều trở thành một phần của thanh xuân – không ồn ào, nhưng rất thật.